LÃNG TỬ XINH ĐẸP - Trang 230

Như Nguyệt nói cho cô, A Lãng vì vượt qua trình độ võ thuật của ba anh
em nhà họ Đồ đã dậy từ sáng tinh mơ chạy bộ như thế nào, mỗi ngày ở võ
trường siêng năng luyện võ như thế nào, lại quấn quít lấy ba người Mạc
Sâm bắt bọn họ dạy anh nhiều hơn nữa như thế nào.

Sơ Tĩnh sống sát vách với A Lãng nói cho cô, sau khi chuyện đó xảy ra
khoảng hơn một năm liền anh không thể an giấc.

“Anh ấy buổi tối cũng không bật đèn, thường xuyên ngồi cạnh cửa sổ nhìn
biển. Em đoán lúc đó anh ấy rất sợ ngủ. . . . . .”

Cô có thể hiểu. Cô rất hối hận vì lúc đó không thử cố gắng tìm kiếm anh
lần nữa.

Nhưng khi ấy, cô ‘ốc còn không mang nổi mình ốc’, chuyện kia đã để lại
cho cô tổn thương quá lớn. Cô dốc sức xây tường, rất sợ lại bị cảm xúc của
người khác ảnh hưởng, sợ lại cảm ứng được một lần bạo lực tổn thương
khác.

Muốn tìm anh, nhất định phải rộng mở chính mình, mà cô lúc đó

Cô rất hi vọng năm đó cô có thể dũng cảm hơn một chút, như vậy cô có thể
ở bên anh, luôn luôn ở bên anh, thay anh xua đuổi ác mộng, để anh có thể
yên giấc.

Cô hi vọng còn có cơ hội, thật sự thật sự rất hi vọng. . . . . .

Ngày ngày đi qua.

Người nhà anh mỗi ngày đều ở cùng cô.

Ngẫu nhiên, cũng sẽ truyền đến tin tức có liên quan tới anh.

Có mấy lần, cô còn nói chuyện điện thoại với anh. Mỗi một lần đều khiến
cô nhẹ nhàng thở ra rồi lại tăng thêm lo lắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.