LÃNG TỬ XINH ĐẸP - Trang 231

Anh luôn không thể nói chuyện với cô quá lâu, mỗi lần anh đều dùng ‘Anh
yêu em’ để kết thúc, mà cô luôn cố gắng để không khóc.

Cô luôn luôn cảm nhận được sự tồn tại của anh, phảng phất như anh để lại
trong lòng cô một sợi dây vô hình. Cô biết anh đang làm việc tại một nơi
nào đó trên thế giới này. Đó là chuyện duy nhất có thể an ủi cô.

Nhưng cô vẫn không thể không lo lắng, cô vẫn luôn nhớ anh.

Cô tự nhủ hãy nhẫn chờ đợi.

Từ từ chờ.

Thực ra sống ở nhà họ Cảnh vô cùng bận rộn, náo nhiệt, tuyệt đối không
nhàm chán, nhưng cô vẫn cảm thấy cô đơn, cô rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ
anh.

Anh chưa từng rời khỏi trái tim cô, luôn luôn tồn tại. Cô nhắm mắt lại là có
thể thấy bộ dáng của anh, rõ ràng như thể có thể chạm đến, nhưng mà lại
không thể chạm đến.

Thời gian trôi qua thật sự quá chậm, từng phút từng giây đều như một năm.

Cô không thể ngủ ngon, mỗi buổi tối đều chỉ có thể mặc áo sơmi anh để
trong tủ quần áo, áp vòng cổ của anh vào ngực, co người nằm trên giường,
giả vờ như có anh ở bên.

Như vậy có hơi ngớ ngẩn, nhưng cô không kìm chế được.

Liên kết giữa cô và người đàn ông này đã quá sâu, hoàn toàn không thể cắt
đứt.

Đêm Thất Tịch khi cô giúp việc ở Ánh Trăng Màu Lam, một vị khách bắc
bộ đùa muốn hẹn cô đi chơi, Như Nhân trừng mắt nhìn vị khách du lịch kia,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.