LÃNG TỬ XINH ĐẸP - Trang 37

Cha anh lúc đó đang ngồi tù.

Người đàn ông kia là màu đen đáng sợ, cô không thích ông ta, rất không
thích.

Nhớ tới cha anh, cô rùng mình một cái.

Cô luôn luôn cho rằng, loại người này đáng lý không nên thả ra. Sự xuất
hiện của ông ta đã hủy đi tất cả.

Như Nhân bỏ rau đã cắt rửa xong vào nồi nước, sau đó cứng đờ, vụt ngẩng
đầu lên. Cô bỗng nhiên biết vì sao mình bị mời ra rồi.

Ôm môi, sắc mặt cô tái nhợt, uể oải thở dài ra tiếng.

Đáng chết, cô không nên nói cô là bạn học cấp hai của anh.

Hiển nhiên anh hoàn toàn không hy vọng có người nhớ được anh, hoặc
chuyện kia.

Cố tình cô lại nhớ rất rõ.

Cô cô đơn thở dài, cô đoán sau này anh cũng sẽ không tới cửa hàng cô mua
đồ ăn

Bưng canh cà chua đã nấu xong, cô ngồi bên chiếc bàn cơm nhỏ trải khăn
hoa, mới đột nhiên nhớ ra, cô vừa ăn cơm anh nấu, giờ cô không đói chút
nào. Thở dài, cô lấy hộp giữ đồ ăn ra, ngồi ở bên cạnh bàn ăn ngẩn người,
chuẩn bị chờ canh nguội đổ vào hộp cho vào tủ lạnh.

Tại cái thành thị nho nhỏ này, mùa xuân hai giờ chiều ánh mặt trời vẫn ấm
áp.

Ngoài cửa sổ, hoa nhỏ lay động theo gió.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.