LÃNG TỬ XINH ĐẸP - Trang 87

Giống như con rối bị cắt đứt dây, cô suy sụp ngã xuống đất, nước mắt ướt
đẫm cả khuôn mặt. Cô lẽ ra nên đứng lên, lau rửa mình cho sạch sẽ, nhưng
đau đớn của người phụ nữ bị đâm đến chết kia vẫn lưu lại ở trên người cô.

Cô hoàn toàn không tìm thấy sức để mà chống người dậy, chỉ có thể cảm
thấy ngực đau nóng rát, giống như bị người ta mổ bụng vậy.

Trời chiều nhuộm đỏ bóng dáng của cô, sau đó chìm xuống đỉnh núi.

Khi ánh sáng ấm áp cuối cùng biến mất ở trong phòng, rét lạnh cũng ập
đến, chậm rãi trèo lên thân thể suy yếu cứng ngắc của cô. Cô cô đơn bất lực
cuộn mình trên mặt đất, đau đớn không thôi, bắt đầu khóc nức nở. . . . . .

Anh nghe tiếng phụ nữ khóc nức nở.

Cảm giác kia rất quỷ dị, phảng phất như cô ở ngay bên cạnh anh, nhưng
không thể nào, ngồi ở bên cạnh anh là cái tên đã ngủ rất nhiều ngày, cuối
cùng cũng đã chịu rời giường xuống tầng – Phượng Lực Cương.

Tên kia chỉ mặc quần đùi, đôi chân đầy lông đặt ở trên bàn, vừa gọi điện
thoại với anh Võ còn vừa ngáp dài.

Anh cho rằng mình nghe lầm, lại chuyển tầm mắt về laptop, nhưng tiếng
khóc kia lại vang lên. Ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh, gần như cùng lúc ấy
cảm giác cô đơn đáng sợ cùng tuyệt vọng khổng lồ trào lên trong lòng.

Đó không phải cảm giác của anh, anh biết.

Anh không hiểu vì sao mình biết, chính là có thể nhận thấy rõ ràng.

Là Đàm Như Nhân.

Đáng chết! Cô đã hứa sẽ không quấy rầy anh nữa cơ mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.