Dạ nhạy bén thu hết vào mắt. Khóe miệng hắn trừu trừu.
"Anh mua cho em một bộ quần áo, một chút nữa thử xem có hợp
không?" Lãnh Dạ mềm giọng nói một câu, Bạch Tuyết sửng sốt, quần áo?
Lại mua cho cô quần áo, mấy ngày nay anh là như thế nào, lúc nào cũng
mua quần áo cho cô, bên trong , bên ngoài , có đôi khi là nguyên bộ .
"Vì sao lại mua quần áo cho em? Em có rất nhiều quần áo, em không
mặc được nhiều như vậy! Sau này không nên mua nữa! Hơn nữa, qua một
khoảng thời gian nữa có lẽ sẽ không mặc được nữa..." Thanh âm câu nói kế
tiếp của Bạch Tuyết rất nhỏ, giống như là đang tự nói với chính mình, thế
nhưng cũng bị Lãnh Dạ nghe thấy .
Thật ra Lãnh Dạ lo lắng quần áo trước đây của Bạch Tuyết rất chật, cho
nên gần đây anh từ trong ra ngoài đều mua cho Bạch Tuyết một ít, hi vọng
sẽ không ủy khuất đám nhỏ trong bụng, đám nhỏ có ba đứa, chắc hẳn sau
này bụng sẽ phá lệ lớn hơn một chút.
Bạch Tuyết ăn xong , vẫn như cũ vẫn là ngoan ngoãn đi thử quần áo,
chắc chắn quần áo anh mua đều rất đắt, vẫn là nên thử một chút, nếu không
hợp có thể đi đổi lại!
Nhưng lại nghĩ mỗi lần anh mua quần áo cô mặc đều rất vừa vặn, hình
như là đặt làm giống nhau.
"Em rất thích cái này." Bạch Tuyết thật bất ngờ, bộ quần áo này cô rất
thích, thế nhưng, ngay lúc cô thay quần áo.
Lãnh Dạ từ xa bước tới trước mặt cô, ánh mắt bỗng nhiên lạnh xuống,
bởi vì anh nhìn thấy vết thương trên người cô, như là bị vật cứng đánh
trúng.
Kỳ thực, vết thương trên người Bạch Tuyết là do Bạch Lan dùng chổi
lông gà mà đánh, Lãnh Dạ nhìn thấy trên người cô có hai vết bầm tím,