Lãnh Dạ lúc này rất giống một đứa nhỏ tham ăn, tựa hồ bị Bạch Tuyết
chất vấn, cảm thấy rất bất mãn.
! ! !
Bạch Tuyết bất đắc dĩ, thế nhưng trong lòng cũng có chút không nỡ với
người đàn ông này, đồng thời lại hiếu kỳ anh mưa vọng rốt cuộc có bao
nhiêu? Vận động lâu như vậy, lại còn nói một ăn không đủ no! Cô thế
nhưng đã dốc hết sức lực mới hoàn thành sự nghiệp to lớn, liền như vậy bị
anh nhẹ nhõm bác bỏ!
"Không nói lời nào chính là chấp nhận, anh muốn bắt đầu ăn bữa ăn
chính ." Lãnh Dạ tàn bạo nói, tựa hồ mọi chuyện đều là việc chính trực, chỗ
đó tự nhiên mà vậy, Bạch Tuyết nhìn dáng vẻ không chút khách khí nào cảu
anh mà muốn cười một trận.
"Cái gì mà ăn bưa chính thôi? Em cũng không phải là thức ăn!"
"Những chuyện vừa xong chỉ là món điểm tâm mà thôi , hiện tại mới là
bữa ăn chính."
Chóng mặt!
Không nói gì!
Mới vừa rồi mệt mỏi như vậy, lại có thể chỉ là món điểm tâm, như vậy
bữa ăn chính chẳng phải là muốn mạng của cô!
Trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Đang lúc Bạch Tuyết đang tự suy nghĩ, Lãnh Dạ hung hăng thẳng tiến
vào, mạnh mẽ thẳng vào thật sâu.
"A! Anh" Thân thể Bạch Tuyết lên tới cao trào, đặc biệt nahyj cảm, thế
nào chịu được một cái mạnh mẽ như thế của anh. Bạch Tuyết phát ra âm