"Thế nhưng, cũng không có bao lâu a!" Bạch Tuyết tính toán ước chừng
cũng chỉ là hơn mười ngày thôi! Có lâu mấy đâu?
"Với anh mà nói thật lâu." Lãnh Dạ ôm Bạch Tuyết đi phòng ngủ, sau đó
đem cô đặt lên chiếc giường mềm mại, phụ thân đè lên.
"Ngoan ngoãn để anh ăn no, nếu không anh rất khó chịu." Lãnh Dạ rất
nghiêm túc nói.
"Thế nhưng, thực sự đứa nhỏ sẽ không có chuyện gì?" Bạch Tuyết lo
lắng nói.
"Không có chuyện gì cả, em coi như bọn nhỏ thảnh thơi đi."
"Đang thảnh thơi ư? Có thể nghĩ như vậy sao?" Bạch Tuyết không tin
hỏi.
"Chẳng lẽ không thể? Bây giờ cái gì cũng không cần nghĩ , tốt nhất nên
phối hợp anh, làm anh thỏa mãn tốt, anh thực sự rất đói." Trong giọng nói
Lãnh Dạ tựa hồ có ý cầu xin, Bạch Tuyết mềm lòng, để người đàn ông của
chính mình bị đói hình như có chút không đúng.
"Em sợ đứa nhỏ bị đè ép, không bằng em sẽ ở trên anh."
Lãnh Dạ xoay người đưa Bạch Tuyết lên phía, cô dựa theo liền hôn lên
Lãnh Dạ, một cặp núi cao ma sát bộ ngực của Lãnh Dạ , cũng mơ hồ hung
hăng kích thích phần dưới thân của người đàn ông này.
Bạch Tuyết bắt đầu động, Lãnh Dạ kêu lên một tiếng đau đớn, khuôn
mặt tuấn tú căng ra, tựa hồ bị kích thích quá mạnh, vặn vẹo một chút thật
sâu, đưa tay hung hăng bất lấy cặp mông của Bạch tuyết thân thủ nắm lấy
Bạch Tuyết một đôi kiều thí hung hăng ép sát người lên. Vừa lên một
chút...