Ngu ngốc một cách đáng yêu!
Ngốc đến ngây thơ!
"Lãnh Dạ? Anh nói, là em tốt, hay là cô ta tốt?" Bạch Tuyết lại thấp nỉ
non, xem ra là nằm mơ , trong mộng đương nhiên là cung Lãnh Dạ nói
chuyện.
Lãnh Dạ nhếch nhếch khóe miệng , đem miệng tới bên tai Bạch Tuyết ,
ôn nhu nói: "Là em tốt."
Tựa hồ là Bạch Tuyết nghe thấy , an tĩnh rất nhiều.
"Lãnh Dạ, là em lợi hại hay là cô ta lợi hại?" Bạch Tuyết lại hỏi, Lãnh
Dạ không biết trả lời như thế nào? Lợi hại? Kia chỉ là một mặt?
Lãnh Dạ không trả lời.
"Ngoan ngoãn ngủ đi, ngoan." Lãnh Dạ không trả lời vấn đề của Bạch
Tuyết , mà là dỗ Bạch Tuyết đi ngủ?
Bạch Tuyết từ từ lâm vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh , cảm giác bị ai đó
dỗ dành , thanh âm này còn rất quen thuộc, không hiểu sao làm cho nàng
cảm thấy thân thiết, thế là, liền bắt đầu trở nên sôi nổi, thanh âm mềm mại,
yêu kiều.
"Em muốn cho anh biết một chút là em cũng rất lợi hại, em muốn ăn anh,
em muốn ăn anh..." Bạch Tuyết nhỏ giọng uốn éo, Lãnh Dạ tò mò không
biết Bạch Tuyết làm mộng cái gì lại muốn ăn anh? Có ý gì? Thực sự là
không hiểu cô gái nhỏ suốt ngày là đang suy nghĩ gì!
Cô gái nhỏ này thật là khó khăn hiểu! Lòng của phụ nữ sâu như đáy
biển!