điên.
Anh chịu không nổi khi Bạch Tuyết dùng cái loại đó ánh mắt nhìn anh!
Chịu không nổi!
Vì cô gái nhỏ này, anh có thể đi chết, thế nhưng anh chính là chịu không
nổi trong lòng cô gái nhỏ này không có hắn!
"Ngô..."Bạch Tuyết kinh hoảng giãy giụa, sau đó dưới chân hung hăng
đạp Lãnh Dạ một cái.
Lãnh Dạ giật mình buông Bạch Tuyết ra, khóe miệng có máu, là do cô
gái nhỏ cắn anh , cô gái nhỏ không chỉ dám giẫm chân anh, lại còn dám cắn
anh!
Bạch Tuyết thấy khóe miệng Lãnh Dạ có máu, khiếp sợ cầm lên một cái
xẻng bên cạnh, chỉ vào Lãnh Dạ.
"*, cút ngay —— nếu không tôi sẽ không khách khí." Bạch Tuyết rống
giận, giống như cọp cái con nổi giận
Sắc mặt Lãnh Dạ tối sầm, đáng chết! Cô gái nhỏ này muốn làm cái gì?
Cô cư nhiên dám nói hắn là *!
Quá nóng giận !
Lãnh Dạ con ngươi lạnh lẽo trừng Bạch Tuyết, tay Bạch Tuyết cầm cái
xẻng có chút cứng ngắc.
"Khang Nghị, Khang Nghị, mau vào đây, trong nhà có * ——" Bạch
Tuyết sốt ruột rống to hơn, sau khi Bạch Tuyết kêu to, người to, người bé
đều chạy tới.