Lãnh Dạ vẫn không dừng lại bất kỳ động tác nào, nhìn cô thở gấp , bị
anh sờ khiến khuôn mặt đỏ tới mang tai, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng
như chảy máu. Lãnh Dạ cúi đầu, nhẹ nhàng cắn vành tai nhỏ nhắn của cô,
thanh âm khàn khàn phát ra "Anh muốn em."
Người đàn ông này thật đáng ghét, thật quá phận, không thèm che dấu
mà lộ liễu nói muốn cô, thế nhưng, người đàn ông này đối với cô mà nói là
xa lạ , mặc dù thân thể bị anh ta kéo rất khó chịu, thậm chí là khát vọng!
Cô ảo não, khiến cô trở thành một người xấu?
Cô đã là mẹ, người đàn ông này hẳn cũng đã có vợ? Lúc này cô lại có
một khát vọng đối với người đàn ông này!
Thế nhưng, người đàn ông làm cho cô mang thai vì sao lại không xuất
hiện?
Người đàn ông này luôn miệng nói nơi này là nhà của anh ta, còn nói cô
là người phụ nữ của anh ta! Thế nhưng, tại sao cô lại không hề quen biết
gương mặt này?
Cha đứa nhỏ chắc hẳn phải là người đàn ông mà cô yêu! Không phải là
người lạ mới đúng!
Lãnh Dạ nhìn thấy cô gái nhỏ đang đấu tranh tư tưởng, dứt khoát một lần
nữa cho cô thêm chút lửa, thế là, anh điên cuồng hôn mỗi một tấc da tấc thịt
trên người Bạch Tuyết, động tác rất cuồng dã, rất kích tình, cũng bởi vậy
Bạch Tuyết đã bị hung hăng kích thích, tê đại một mảnh.
Bạch Tuyết ảo não, cô sao có thể đối một người lạ lại có cảm giác!
Tịch mịch thật đáng sợ!
Trống rỗng đến hại người!