hiện tại chỉ có thể dựa vào bé thui.
“Nhanh lên một chút, con cũng sốt ruột rồi.” Lạnh Dạ khóe miệng lộ ra
đường cong đẹp mắt, cười nói.
Ức Ức nhếch khóe miệng, rốt cuộc ai là người không chờ được hả? Nó
làm như vậy vì ai? Làm như vậy hoàn toàn vì cha mà, lại biến thành không
chờ được chính là bé rồi!
Nếu đã như vậy thẳng thắn đùa giỡn cha một chút cũng tốt.
“Cha, mẹ nhanh lên giường, con muốn cùng hai người ở cùng một chỗ.”
Lời nói của Ức Ức làm kinh sợ đến hai người lớn, nhất là Lãnh Dạ thiếu
chút nữa hộc máu, cái gì? Lúc đầu không phải con giúp anh sao!
Bạch Tuyết đắc ý, thật tốt quá, như vậy tối thiểu trong lòng không cảm
thấy tội lỗi,có con ở cùng cũng khá tốt.
“Được, được, con lại đây mẹ ôm con ngủ.” Bạch Tuyết cười hớn hở nhìn
Lãnh Dạ vẻ mặt khóc không ra nước mắt, ôm bụng cười.
“Con? Con . . . . .”
“Cha, lên đi, con ở giữa, mẹ nằm bên trái, cha nằm bên phải, hai người
ôm Ức Ức ngủ.”
Lãnh Dạ cho dù có một trăm cũng không muốn, cũng không muốn đi
ngủ với nụ cười châm biếm. Đây chính là con của anh sao, vừa rồi còn
muốn giúp đỡ anh, bây giờ quay ngược anh, thật là không chịu nổi mà...
Ở trước mặt bọn nhỏ sao có thể làm gì cô được!
“Mẹ, Ức Ức sợ mẹ bị người khác cướp đi, cho nên mới làm như vậy, mẹ
có thể hay không không nhớ đã sinh Ức Ức?” Ức Ức ngây thơ nhìn Bạch