Nhìn thấy con trai mờ ám cười, hình như đã phát hiện chuyện tình không
nên xem, Bạch Tuyết ngây người, đây không phải con trai của cô? Cùi chỏ
lại đi ra lừa gạt!
Cô hoàn toàn không nghĩ tới Lãnh Dạ nói ra chuyện này, chứ không phải
vẻ mặt nói cô là không ngủ với anh, còn khiến cho con bức cô, đây không
phải buộc cô làm chuyện xấu sao!
Nếu người đàn ông này không phải là người đàn ông của mình, cô làm
sao có thể phụ lòng cha của con trai mình!
“Mẹ, tại sao mẹ không ngủ cùng cha? Trước kia hai người cùng nhau
ngủ mà.” Ức Ức nhìn trên người mẹ, mất hứng hỏi, muốn mẹ phải nói một
lý do.
“Ức Ức, con còn nhỏ nhiều chuyện con không hiểu, mẹ cùng cha là
người lớn, không thể tùy tiện ngủ cùng một giường, ngộ nhỡ cha không
phải là cha của các con, mẹ liện phạm tội rồi, sẽ bị cảnh sát bắt đi.” Bạch
Tuyết hy vọng có thể thuyết phục được con.
“Thì ra mẹ lo lắng cha không phải là cha của bọn con, mẹ yên tâm đi,
cha chính là cha của bọn con mà, trước kia cha mẹ đều ngủ cùng nhau,
cảnh sát không bắt mẹ nha.”
“Ức Ức, thật sự không được, những gì con nói mẹ không nhớ rõ!”
“Được rồi, mẹ không cần dong dài nữa, mẹ mau lại đây, khuya rồi, tay
mẹ cũng không tốt, vẫn là ngủ sớm một chút.” Ức Ức vừa nói vừa lôi kéo
Bạch Tuyết hướng đến phòng ngủ.
“Không được, Ức Ức, không được, thật sự không được , không thể . . . .
“ Bạch Tuyết nôn nóng, hai gò má đỏ lên.