“Ức Ức, mẹ xin lỗi các con, các con đều muốn có một người cha, nhưng
mà, mẹ không có nhớ ra cha của các con, mẹ không nhớ rõ cha của con là
ai! Là mẹ không tốt!” Bạch Tuyết tự trách mình nói.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, mọi chuyện đều đã tốt, mẹ nhất định sẽ nhớ ra
cha là ai, Ức Ức có thể cam đoan, Lãnh Dạ chính là cha, cha chính là Lãnh
Dạ. Mẹ phải tin tưởng con.” Bạch Tuyết nhìn con mới sinh ra không lâu, nó
như thế nào biết nhiều như vậy? Chắc hẳn cha của bọn nó cũng khác biệt
đi.
“Ba con đều vô cùng đặc biệt, vậy cha các con cũng rất đặc biệt đúng
không? Nếu không, các con sao có thể như vậy? Mẹ vẫn không rõ đây là vì
sao?”