"Nga."
"Chờ một chút, em sẽ giả bộ đồng ý, sau đó muốn chị và em cùng với
anh ta đi khách sạn, anh ta sẽ nghĩ là em bởi vì sợ, cho nên muốn tìm một
cô gái khác đi cùng, lúc đó chị sẽ có biện pháp." Bạch Tuyết nhìn chằm
chằm cô bé nói.
"Chị gái, em có cái này, đây là Bác cả cho em, Bác ấy nói Tổng giám đốc
Lãnh đồng ý, để em uống nó!" Cô bé lấy ra một bao đông tây, Bạch Tuyết
mở vừa nhìn, trong lòng đều biết .
Đê tiện!
Cư nhiên lãng phí như thế!
Bất quá!
Có bao dược này, sự việc thuận lợi tiến hành .
"Em đi ra ngoài trước, một chút chị sẽ ra." Bạch Tuyết đem vỉ thuốc nắm
chặt ở trong tay, để cô bé ra ngoài trước.
Lúc Bạch Tuyết rời khỏi, Lãnh Dạ có chút không nhịn được, thế nhưng,
ba anh em kia cho rằng Lãnh Dạ không kiên nhẫn là bởi vìcháu họ rời khỏi
đó, trong lòng không khỏi cảm thấy có hi vọng.
Cô bé trở về, ngồi xuống, vẫn như cũ ngồi yên không nói.
Khoảng chừng hai phút sau, Bạch Tuyết bước vào.
Lãnh Dạ liền an tâm, liếc mắt một cái nhìn không thấy cô gái nhỏ trong
lòng anh liền không nỡ!
Trên bàn rượu, ba người đàn ông đó thay phiên mời rượu Lãnh Dạ, nhìn
bầu không khí như một mảnh hài hòa , thật ra là ai cũng ôm tâm ý.