được, chẳng lẽ anh không đẹp trai sao? Đương nhiên, em càng không thể di
tình biệt luyến! Em nhất định phải yêu anh anh, mà anh ấy cũng yêu em."
Lãnh Tịnh bi ai nói, nghĩ tới nghĩ lui người phụ nữ nhỏ này đều không cho
anh một cơ hội nhỏ nhoi nào!
"Lãnh Tịnh, anh sao vậy? Có phải phát sốt hay không? Nói chuyện lộn
xộn như thế!" Bạch Tuyết hỏi lại.
"Anh dù phát sốt, nói năng lộn xộn. Cũng là chỉ khi đối mặt với em mới
có thể như thế!" Lãnh Tịnh thở hổn hển nói, xem xét cũng là Bạch Tuyết
làm anh tức giận, Bạch Tuyết cũng rất đau xót, cô làm cái gì? Để hắn tức
giận như vậy?
"Anh anh? Em làm cái gì? Anh thấy em hình như rất không vui?" Bạch
Tuyết nghi hoặc nhìn Lãnh Tịnh.
"Nói cho anh biết, người đàn ông kia là ai?" Lãnh Tịnh lạnh lùng hỏi.
"Anh ấy, A Hồ."
"Không, anh là nói, người đàn ông kia có quan hệ thế nào với em?" Lãnh
Tịnh lo lắng hỏi.
"Anh ấy là. . ." Bạch Tuyết vừa định nói, anh ấy là bà con xa của Lãnh
Dạ, nhưng lại bị A Hồ cắt ngang.
"Cách xa Bạch Tuyết một chút!" A Hồ lạnh lùng nói.
Anh ta đã đáp ứng Lang Vương là không sử dụng pháp lực đối với nhân
loại, cho nên chỉ có thể nhắc nhở người đàn ông trước mặt!
Nhắc nhở hai lần vô hiệu, liền trực tiếp ném đi! Đây là nguyên tắc làm
người của anh ta ở nhân gian.