Không bao lâu, Đoan Mộc trở về.
"Cậu đi tìm sói đỏ đi." Lang Vương nói thật nhỏ.
"Vâng, anh em qua vậy! Anh yên tâm, đồ ăn của ngài, anh em sẽ coi nó
trước cho ngài." Đoan Mộc thề son sắt nói.
"Món gì? Lúc nào chị dâu cậu thành món ăn!" Lang Vương lạnh lùng
hỏi.
"Anh, đây chính là anh lạc hậu! Nói anh không hiểu còn không tin! Hiện
tại, bên ngoài đều không gọi phụ nữ là phụ nữ, đều nói là đồ ăn. Mà mấy cô
gái nhỏ cũng đề không gọi đàn ông chúng ta là đàn ông!" Đoan Mộc tự cho
là đúng nói.
"Không nói đàn ông, chẳng lẽ nói là nam bạc(người đàn ông giàu)!"
Lang Vương khinh thường trả lời.
"Đại ca của tôi! Thật sự là bại cho anh, tôi thấy buồn bực mà, rốt cuộc
chị dâu nhỏ thích anh ở chỗ nào? Tuy bộ dạng đẹp trai một chút, nhưng nói
thật, bên người chị dâu nhỏ không thiếu soái ca, tại sao cứ hết lần này tới
lần khác đi coi trọng khối băng như ngài chứ! Anh em tôi vẫn nghĩ không
thông! Hiện tại những cô gái nhỏ đều gọi đàn ông chúng ta là nam thần."
Đoan Mộc lầm bẩm nói, lại không biết rõ, mặt Lang Vương đã dày đặc
mây đen!
"Tạ sao cậu biết biết bên cạnh chị dâu không thiếu soái ca?" Lang Vương
lạnh lùng hỏi.
"Cái này không cần đoán, tất nhiên giai nhân như chị dâu là hàng bán
chạy, nhất định là đàn ông thích cô ấy nhiều không đếm hết! Đại ca cũng là
vụng trộm! Chị dâu nhỏ như vậy đã bị anh hái! Người ta vẫn là nụ hoa, tại
sao khi đó anh lại nhẫn tâm!" Đoan Mộc tiếc hận nói.