"Ý của anh là, anh không phải song tính, anh chỉ thích người phụ nữ
ngốc như em, chẳng lẽ em không biết?"
"Như vậy vì sao anh lại ôm Đoan Mộc?"
"Đáng chết! Em không có bạn gái? Em không có ôm qua bạn bè sao?
Chẳng lẽ chỉ ôm cũng có quan hệ? Hả?"
Bạch Tuyết kinh ngạc nhìn Lang Vương.
Lông mày nhíu lại, ánh mắt càng ngày càng xin lỗi nhìn Lang Vương.
Lang Vương cũng nhíu mày theo, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, có chút
ảo não nho nhỏ, anh quá kích động, anh nên nhịn xuống!
Vì sao có chuyện liên quan tới cô, anh đều phân tâm, mất tâm trí!
Chẳng qua đảo mắt anh lại bị đôi môi phấn hồng hấp dẫn, cô rất trắng,
giống như ngọc điêu khắc, dưới da thịt phụ trợ, lông mày của cô càng đen
như mực, cái miệng nhỏ hé mở, giống như anh đào mê người. Dáng vẻ cô
gái nhỏ lại rất chọc người, khiến người ta bỗng cảm thấy nóng lên!
Từ đêm qua đến bây giờ anh đã nóng lên nhiều lần, lại luôn chịu đựng.
Bời vì cô kháng cự anh, cho nên anh không có tới gần.
Anh nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn này, chậm rãi cúi đầu xuống,
trong con ngươi đen nhánh chỉ có miếng thạch mầm mại, cúi đầu, từ từ, tới
gần miếng thạch này từng chút. Ngay lúc săp dán lên, cửa bỗng nhiên bị
mở ra, Lang Vương nhanh chóng đứng lên, nhìn ra phía cửa, gương mặt
Bạch Tuyết đỏ lên, lỗ tai cũng nóng lên.