Cô không thể chịu đựng được chuyện Ức Ức xảy ra ngoài ý muốn!
Ôm Ức Ức, tay vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, ngoại trừ đau lòng, vẫn là
đau lòng!
Một đôi mắt đẹp nhìn về phía Lang Vương lần nữa, thần sắc đã thay đổi,
trong con ngươi là phẫn hận, thất vọng, trái tim băng giá!
Đại khái là ánh mắt Bạch Tuyết quá bi thương, cuối cùng khí thế cường
đại của Lang Vương vẫn sụp đổ ở trước mặt cô!
"Lãnh Dạ, anh hiện tại còn có lời gì muốn nói?" Bạch Tuyết thê thương
nói.
"Tuyết nhi..." Lang Vương khẽ kêu một tiếng, có lẽ anh nên nói chút gì,
giải thích một chút bối cảnh gia đình của anh , giải thích một chút thân
phận của anh!
Nhưng mà đối mặt với đôi mắt bi thương u ám của Bạch Tuyết, anh vẫn
không nói gì được.
Anh một mực lo lắng tổn thương cô, cuối cùng vẫn tổn thương cô!
Anh một mực để ý cô nhất, cuối cùng vẫn đả thương cô!
Anh là Lang Vương. Lúc này, anh có nên nói cho cô hay không?
Cô đã từng đối mặt với phụ nữ của anh, đối mặt với con của anh, Cô đều
không thể tiêu hóa! Làm sao có thể tiêu hóa được thân phận anh là Lang
Vương!
Tim của anh nhấc lên!
Hiện tại cô chỉ là thương tâm, nếu như nói cho cô biết là Lang Vương,
đoán chừng cô sẽ bị dọa ngất!