"Tuyết nhi... Em..." Khang Cốc đau lòng, nhìn Bạch Tuyết.
"Tuyết nhi, em, tự, mình, làm, chủ!" Khang Cốc nói thật nhỏ, sau đó chật
vật đi về phía Lang Vương.
Ngẩng đầu, nỗ lực hít sâu một cái.
"Lãnh Dạ, anh thắng, tôi thua. Cuộc chiến này còn không có đánh,
nhưng tôi đã thua thất bại thảm hại! Ngày mai hoan nghênh anh đến, nhớ
kỹ, quan hệ của tôi và anh, chỉ giữ gìn quan hệ vì Bạch Tuyết, nếu có một
ngày để tôi biết anh có lỗi với Tuyết nhi, tôi sẽ giết anh." Khang Cốc hung
hãn nói.
"Không có một ngày như vậy, muốn giết tôi sao? Chỉ sợ cậu phải thất
vọng." Lang Vương khẽ nói.
"Vậy càng tốt, anh phải yêu cô ấy thật tốt, tuyệt đối không nên thương
tổn lòng của cô ấy, nếu không anh phải xin lỗi cô ấy!" Khang Cốc cắn răng
nói ra, Tuyết nhi kiên cường cho thấy trái tim của cô đối với người đàn ông
này như thế, anh ta còn có thể nói gì!
Ngày thứ hai.
TRên du thuyền lớn trên biển.
Khang Cốc, Khang Giai và Khang Nghị đều tới.
Bạch Tuyết và Lãnh Dạ cũng tới.
Ngoài ý liệu là, Bạch Lan cũng tới, đương nhiên cô ta là được Tuyết Hoa
mời tới, ở trong mắt Tuyết Hoa, Bạch Lan là con gái của bà.
Bạch Lan mạo danh Bạch Tuyết nhận mẹ, nếu như bị Bạch Tuyết biết
chân tướng, hậu quả...