LANG VƯƠNG TỔNG GIÁM ĐỐC VỢ YÊU ĐƯỢC CƯNG MÀ HOẢNG - Trang 2215

“Một nghìn năm trước em như vậy, một nghìn năm sau em cũng vẫn thế.

Chỉ suy nghĩ cho người khác mà không suy nghĩ cho mình, người phụ nữ
ngốc! Em khiến anh không thể nào làm em tủi thân được, em đau lòng cho
anh thì anh cũng đau lòng cho em! Mẹ đối với em như vậy, bà ấy không chỉ
làm tổn thương em cùng bọn nhỏ, mà bà ấy còn làm tổn thương con trai của
chính mình nữa!

Biết rõ em và bọn nhỏ là những người mà anh để ý nhất, vì sao mẹ vẫn

còn muốn làm như thế?

Đây là bà ấy đang giết con của mình một cách trá hình! Chẳng lẽ bà ấy

không biết nếu như các em xảy ra chuyện, anh sẽ sống không bằng chết
sao? Kiếp trước anh không nắm chặt lấy em, kiếp này anh tuyệt đối sẽ
không buông tay, chúng ta sống chết có nhau, đến chết cũng không đổi, cho
dù sống hay chết đều ở cùng một chỗ.” Lang Vương kiên quyết nói, Bạch
Tuyết bật khóc.

Chóp mũi hồng hồng, nước mắt rưng rưng.

Tuy cô không biết anh nói kiếp này là có ý gì? Cô không biết một nghìn

năm trước cô vẫn thế, một nghìn năm sau cô vẫn như vậy là có ý gì?

Thế nhưng, cô hiểu ý của người đàn ông này: Sống chết đều muốn ở

cùng cô, vĩnh viễn không chia lìa.

Chẳng lẽ tình yêu của bọn họ đã vượt qua nghìn năm?

Chẳng lẽ tình cảm của bọn họ đã vượt qua nghìn năm?

Bạch Tuyết lại nghĩ tới bài hát kia, Bạch Hồ (cáo trắng).

Tôi chỉ là một con cáo ngàn năm đang tu hành, ngàn năm tu hành ngàn

năm cô độc!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.