Nhóc con thúi, hại cô mất thể diện ở trước mặt Lãnh Dạ, nói cô có mùi lạ
trên người, đến cả miệng của cô cũng chẳng có mùi hôi nữa là...
Theo đuôi Ức Ức và Ngọc Ngọc đi ra ngoài.
Ngọc Ngọc đưa Ức Ức tới tiểu hoa viên không có ai một, hai đứa trẻ
trong mắt người ngoài giống như là bạn bè đùa giỡn cùng nhau, thật ra thì,
là kẻ thù của nhau.
Ngọc Ngọc nhìn chung quanh một chút không có ai, trong mắt lóe ra vẻ
hả hê, đứa bé nhỏ như vậy chỉ cần dọa cho giật mình sẽ khóc nhè, cô rất có
kinh nghiệm, những đứa bé kia trong trường học của cô đều là như vậy, chỉ
cần hung hăng dọa giật mình sẽ bị hù mà gào khóc.
"Nhóc con thúi, về sau cách xa chú Lãnh Dạ một chút, nếu không tôi sẽ
đánh nhóc." Ngọc Ngọc uy hiếp nói.
Ức Ức không để ý tới việc cô cậy mạnh không phân biệt phải trái, chủ
yếu vì cô là một chị gái nhỏ, cậu không muốn chấp nhặt với cô!
"Nói chuyện, có phải sợ hay không?" Ngọc Ngọc hả hê nói.
"Sợ? Không có. Tôi không chấp nhặt với con gái. Mẹ tôi không cho phép
con trai ức hiếp con gái, cho nên con trai tốt không đấu với con gái." Ức Ức
khinh thường nói.
"Mày —— Bốp ——" Ngọc Ngọc nâng tay nhỏ bé lên vung tới, kết quả
vừa bị Ức Ức đỡ, Ngọc Ngọc từ trên chỗ ngồi té xuống.
Ức Ức vẫn ngồi nhàn nhã như cũ, nhìn trời, nhìn cây cỏ một chút, nhìn
hoa một chút, lại nhìn cây ở xa một chút, nhưngdie,n; da.nlze.qu;ydo/nn lại
không nhìn nằm chị gái nhỏ ghê tởm trên mặt đất!