Lang Vương tay mắt lanh lẹ, một tay lấy chăn đắp lên trên người cô vợ
nhỏ. Không ngờ, cô vợ nhỏ còn không muốn, bỏ chạy một phen, "Khó
chịu, không muốn!"
Lang Vương lại kéo chăn qua, đắp lên lần nữa cho cô, sau đó đôi tay còn
ôm chặt lấy Bạch Tuyết. Không đắp sao được! Phía dưới còn cắm, không
có tách ra một chút khe hở, làm như vậy, quả nhiên chặt chẽ.
"Em nóng quá, không cần ——" Bạch Tuyết lại nói thầm, không ngoan
muốn đứng lên.
"Con trai, ba và mẹ có chuyện muốn nói, các con không nên vào!" Lang
Vương nhìn cái dáng vẻ này của cô vợ nhỏ, thật sự không thích hợp để cho
bọn nhỏ thấy, ngộ nhỡ cô lại nói lời say!