câu lời nói đều mang theo bất đắc dĩ cùng cường thế, nhưng mà lại mang
theo biểu tình rõ ràng chính xác, không có một chút thành phần diễn kịch
hỗn loạn.
Người ở bên ngoài nhìn thấy Bạch Tuyết nói như là lời nói trong lòng,
nhưng mà ở trong mắt Lang Vương cô đây là một loại tức giận, một loại
yên lặng trừng phạt chồng cô, thậm chí đối Lang Vương mà nói đó là một
loại tra tấn vô hình.
“Ha hả……” Nhìn thấy phản ứng của Lãnh Dạ, Bạch Tuyết rốt cuộc
nhịn không được một tiếng cười lạnh. “Có lẽ anh cũng hy vọng em giống
như người phụ nữ kia gắt gao ôm lấy anh, cầu anh để em hầu hạ anh. Dạ,
em có thể rõ ràng nói cho anh, sẽ không có một ngày kia, em vĩnh viễn sẽ
không ăn nói khép nép cầu anh nhận lấy em như vậy, tất nhinê đàn ông rất
quan trọng, nhưng mà tự tôn vẫn là muốn có.
Có lẽ anh thích loại cảm giác được phụ nữ tranh đi tranh lại này, có lẽ
anh thích cảm giác bị phụ nữ cướp. Nhưng mà Bạch Tuyết em không phải
không có người muốn, chỉ cần em nguyện ý, không phải không có đàn ông
tới yêu em. Lãnh Dạ, cái này em tin tưởng anh so bất luận kẻ nào đều biết
rõ. Chỉ cần Bạch Tuyết em gật đầu, đàn ông thích em làm sao chỉ có một
người!” Bạch Tuyết mang theo uy hiếp nồng đậm, mang theo trào phúng
nhàn nhạt, nhìn Lang Vương.
Ý tứ của cô rất rõ ràng, chuyện này nếu anh xử lý không tốt, dám thu
nhận người phụ nữ này, cô liền dám tuyển cho anh cái nón xanh xinh đẹp.
Tiểu mẫu đơn thực sự bị Bạch Tuyết làm cho chấn động, cô ta không
giống như lời Lãnh Nguyệt nói ăn nói vụng về như vậy, cô ta quả thực là
nhanh mồm dẻo miệng. Cô ta nói mấy câu đã làm cho Lang Vương xúc
động rất lớn, còn tiện thể mang theo cô dẫm lên dưới chân, chê cười cô ăn
vạ Lang Vương, dính Lang Vương.