Cô vợ nhỏ lại hiên ngang dám chọc tức anh, còn muốn cho anh đội nón
xanh.
Thật to gan ——
Bạch Tuyết vẫn lạnh lùng căm tức nhìn Lãnh Dạ như cũ.
Nháy mắt nước mắt chảy ra từ hai mắt cô, bị anh véo rất đau, cắn răng
nhịn xuống, ủy khuất thật muốn cắn chết người đàn ông này.
Này tính cái gì? Làm sai chuyện chính là anh, anh không biết hối cải,
còn dám khi dễ cô như vậy, con sói thối tha.
Nhìn thấy khóe mắt cô vợ nhỏ chảy ra nước mắt, ánh mắt lại vẫn lạnh
băng nhìn anh như cũ, tâm anh bị kim hung hăng đâm một chút.
“Về sau em còn dám nói những lời này, anh tuyệt đối sẽ không tha cho
em. Em nhớ kỹ cho anh, Bạch Tuyết em vĩnh viễn đều là người phụ nữ của
anh, những người đàn ông yêu thích em đó, anh sẽ giết bọn họ. Không tin
em liền thử xem ——” Anh cắn răng nói, còn cắn một ngụm ở trên môi
Bạch Tuyết, sau đó buông cô ra.
Hung hăng nhìn Bạch Tuyết: “Em là vợ của anh, nhớ kỹ cho anh.”
“Đàn ông không nói lí, anh là chồng của em thì làm thế nào lại không
nhớ rõ?” Bạch Tuyết cũng hung hăng nói.