không tốt, anh ta nhất định sẽ lo lắng cho em gái!
Khó xử nhìn Đóa Đóa, Đóa Đóa gật gật đầu, ý bảo Bạch Tuyết nói với
anh trai cô rất tốt, không cần lo lắng. Nhìn thấy Đóa Đóa làm như vậy,
Bạch Tuyết biết Đóa Đóa thay đổi, thay đổi rất nhiều.
“Anh Long, em gái anh rất tốt, đừng lo lắng.” Bạch Tuyết khó xử nói.
“Thật sự?” Tuy rằng không muốn hỏi như vậy, anh không muốn có biểu
hiện không tin Bạch Tuyết, bất quá em gái mất tích không rõ, làm thế nào
anh sẽ yên tâm!
“Đúng.” Bạch Tuyết thực xin lỗi trả lời một tiếng.
Đóa Đóa biết anh trai không tin, cô lo lắng.
Sốt ruột trên mặt đất xoay hai vòng, trong lòng vội vàng muốn nói
chuyện với anh trai.
Ai ngờ một sốt ruột: “Anh trai ——” Đóa Đóa lại nói ra một chữ “anh
trai”, là tiếng người, không phải tiếng heo kêu.
Bạch Tuyết và Đóa Đóa đồng thời chấn động, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô.
“Đóa Đóa, vừa rồi cô gọi anh trai, có phải cô có thể nói hay không?”
Bạch Tuyết che điện thoại lại nói.
Đóa Đóa hưng phấn ngồi dậy, duỗi hai chân heo (vai chính) trước người.
“Nha, a, tôi, thật sự, nói.” Đóa Đóa hưng phấn nói từng chữ một.
“Đóa Đóa, nhanh lên, nói chuyện le;quydon với anh trai cô.” Bạch Tuyết
đưa điện thoại tới bên miệng Đóa Đóa, Đóa Đóa khẩn trương nhìn Bạch
Tuyết, sau đó cúi đầu với ddienj thoại bắt đầu nói chuyện: “Anh trai……”
Kết quả, Đóa Đóa nói một tiếng “anh trai”, liền khóc lên, cô nhớ anh trai!