Quá không thể tưởng tượng được.
Nhìn về phía trên theo Lang Vương, anh chỉ thấy có nóc nhà, chỉ thấy có
gạch, vì cái gì cũng nhìn không ra? Trong mắt đại ca giống như nhìn thấy
cái gì, giống như có người đang nhìn thẳng đại ca.
Long Chu và Đóa Đóa nghe được lời Lang Vương nói, nháy mắt lửa
nóng trong lòng vọt lên, thì ra trong lòng Lang Vương có nhiều khổ sở như
vậy, anh yêu một người phụ nữ đến một ngàn năm.
Chẳng lẽ những cấp trên đó đều có ý chí sắt đá, không hợp lý hợp tình,
thật không yêu tình yêu như Lang Vương nói.
“Chẳng lẽ các người đều không mở to đôi mắt, nhìn xem những người ở
nơi này bị các người tra tấn thành cái gì, nhìn xem đứa bé bị hại chết kia,
nhìn xem Khang Nghị, đó đều là những người vô tội, bọn họ đều là người
phàm tay trói gà không chặt, các người lại có thể vì muốn xem náo nhiệt, vì
muốn xem kịch vui, làm lơ sinh mệnh của những người phàm này.
Còn cô ấy, Đóa Đóa cô lại đây ——” Lang Vương gọi Đóa Đóa đi qua.
Đóa Đóa không nhanh không chậm đi qua đó, đứng lại bên cạnh Lang
Vương.
“Các người có mắt như mù hay sao, tuy rằng cô ấy là bởi vì Bạch Tuyết
mới biến thành như vậy, nhưng mà vì sao lúc Bạch Tuyết muốn biến Đóa
Đóa trở về lại, các người lại muốn ra tay cản trở, vì sao các người muốn thu
hồi pháp lực của Bạch Tuyết, vì sao muốn tra tấn một người đã biết sai liền
sửa, vì sao không cho một người biết sai liền sửa một cơ hội. Con người có
câu ngạn ngữ: Không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa. Các người quá
độc ác, nhìn người dân ở nhân gian chịu khổ, lại khoanh tay đứng nhìn,
nhìn sinh mệnh nhân gian mà làm bộ nhìn không thấy, tôi không tin, các
người không có nhìn thấy lúc mẹ Đản Nhi đáng chết kia giết chết Đản Nhi,
các người không biết. Tôi không tin, các người không có nhìn thấy Khang