Cô đến gần, anh lại vỗ nhẹ đùi mình một chút. “Ngồi nơi này.”
Cô uốn éo eo nhỏ, rất không khách khí mà ngồi xuống, sau đó thuận thế
tựa vào trong lòng ngực anh. Mùi hương quen thuộc, mang theo hơi thở
hỗn hợp ánh mặt trời và cỏ xanh nhàn nhạt, làm cô thở ra một hơi thật dài,
dáng vẻ mạnh mẽ phun ra trong lòng buồn bực.
Anh lấy một tay, ôm vòng lấy eo cô, cằm cọ cọ khuôn mặt nhỏ của cô, rũ
mắt nói nhỏ.
“Nói đi, Khang Cốc lại nói anh nói bậy cái gì, hay là anh ta không tin lời
em nói?”
Cô cảm thấy người đàn ông này quả thực như là thành tinh, nhưng lại cố
tình, chính là không nghĩ là anh sẽ quá lợi hại, cho nên phủ nhận nói.
“Không có, anh ấy không có nói anh nói bậy, anh ấy chỉ là oán giận vì
sao Khang Nghị không gọi điện cho người trong nhà!” Đàn ông cũng
không chấp nhất điểm này, theo cô nói. “Vậy em nói, em không thoải mái ở
nơi nào, hửm?!”
Nói, cằm khiêu gợi, nhẹ cọ gương mặt cô một chút. Có một loại thân mật
nói không nên lời!
“Chồng, thật ra Khang Cốc không xấu, anh ấy chỉ là giận anh cướp em
đi! “
Anh không chịu nổi nhất là dáng vẻ cô mềm như bông này, nũng nịu, đè
ép lửa trong lòng, nói: “Em vốn nên là của anh, bọn họ đều không có
phần!”
Đáng lý tay còn ở trên bàn phím gõ “Cùm cụp”, cũng đã ngừng lại. Hai
tay anh đều ôm lấy cô. Bởi vì, lúc cô như thế này, trên cơ bản, chính là
muốn để cho người yêu, để người trêu đùa.