không ở chỗ Bạch Tuyết, cho nên mới hỏi Bạch Tuyết biết anh ấy đi nơi
nào?
Bạch Tuyết bất an nhìn Lãnh Dạ, cô nên nói như thế nào, rốt cuộc tới khi
nào Khang Nghị mới có thể tốt lên?
Cô nên trả lời Khang Cốc như thế nào?
Lang Vương nhìn dáng vẻ sẽ không nói dối ủa Bạch Tuyết, viết lên trên
giấy, nói Khang Nghị đi công tác ở nơi khác ba ngày sau mới trở về.
Bạch Tuyết ra vẻ bình tĩnh đọc theo trên giấy một lần, tuy rằng Khang
Cốc có chút hoài nghi, nhưng mà anh lại không cách nào hoài nghi Tuyết
Nhi, cho nên vẫn là tin tưởng.
Chỉ là vì sao anh của anh lại không nói với trong nhà một tiếng, quá
không hiểu chuyện!
Những lời Khang Cốc nói sau đó Lang Vương không có nghe được, bởi
vì Bạch Tuyết né tránh, đi qua một bên tiếp chuyện, tất nhiên là bởi vì ở
trong điện thoại Khang Cốc lại nói Lang Vương nói bậy, cho nên Bạch
Tuyết mới có thể tránh đi.
Tiếp điện thoại của Khang Cốc này, cô là cố tình ra thư phòng tiếp. Lúc
trở về từ thư phòng, liền nhìn thấy một tay Lang Vương cầm di động dứng
ở nơi đó trò chuyện với người khác, một đầu mười ngón tay như bay, ở trên
bàn phím hoạt động nhanh chóng. Thấy cô đi vào, nói qua loa vài câu, liền
thu điện thoại. “Khang Cốc lại nói gì đó, nhìn em này mày ủ mặt ê thật
giống đứa nhỏ!”
Cô bị anh lấy lý do thoái thác này nói trong lòng có chút ý cười, dỗi nói,
“Người nào mày ủ mặt ê!”
Anh nâng một tay lên, vẫy vẫy cô. “Lại đây.”