Miệng lưỡi kia, làm như có chút coi khinh, trong lòng cô gái ngứa ngáy
càng thêm trêu đùa. Cô đã gặp qua rất nhiều đứa bé, chỉ là chưa từng gặp
qua đứa bé cơ trí thông minh như vậy. Trước mắt tiểu gia hỏa thông minh
lanh lợi mạnh mẽ này quả thực là không thể theo kịp.
“Tôi không tin Mẫu Đơn Tiên Tử lại ích kỷ như vậy, không mang theo
tôi rời đi!” Cô gái tàn khốc nói.
Hừ!
Tiểu gia hỏa liền xem thường cũng thấy phiền, xoay đầu qua, nhìn về
phía mẹ.
“Mẹ, thời gian không còn nhiều, chúng ta nhanh lên đi thôi.”
Tỏ vẻ không muốn phản ứng. Lúc nãy nói chuyện với cô gái đó, vẫn là
xem trọng mặt mũi tiên tử của cô ta.
Lang Vương đã sớm sắp xếp thời gian cẩn thận, thời gian bọn họ đến nơi
này, còn có thời gian rời đi, anh đều đã tính toán rất tốt, tuy rằng bị cô gái
này làm chậm trễ một ít, nhưng mà cũng không cản trở bọn họ rời khỏi nơi
này.
“Các người đi rồi, tôi làm sao bây giờ!” Bỗng nhiên cô gái lại khổ sở nói.
Cô là người phụ trách hầu hạ Mẫu Đơn, nếu Mẫu Đơn Tiên Tử không thấy,
nhất định Ngọc Đế sẽ nổi trận lôi đình, nhưng cô gánh không nổi cái trách
nhiệm này, nghĩ đến đây liền khổ sở muốn khóc.
“Đã trễ.” Ức Ức nhanh chóng từ chối.
Cô gái thầm nghĩ làm sao có thể, bọn họ tới nơi này lại không làm kinh
động đến Ngọc Đế, chẳng lẽ rời khỏi nơi này cũng sẽ rời đi không tiếng
động? Bọn họ không mang theo cô cùng nhau rời đi, thái độ đứa bé kia
cường ngạnh. Trẻ con giống cậu đều có mẹ làm chủ nhưng không nhiều