rút ra, giống như thế nào cũng không ra được!
"A? Vì sao lấy không được? Cái bình này thật nặng!" Bạch Tuyết ngẩng
đầu lên nhìn nhìn Lãnh Dạ, Lãnh Dạ kêu lên một tiếng đau đớn, bởi vì
Bạch Tuyết dấy lên dục vọng, làm toàn thân hắn bị một cỗ điện lưu cường
liệt kích thích thẳng đến hạ thân!
"Buông tay, cầm không được thì bỏ đi! Ngày mai uống nữa có được hay
không?" Lãnh Dạ giọng nói dịu dàng đi, dáng vẻ giống như là dụ dỗ đứa bé
vậy.
"Không —— Em muốn uống. . . . . . Em muốn uống. . . . . . Em sẽ phải. .
. . . . Uống, Anh? Không muốn. . . . . . Để cho em uống? Có phải hay
không? Có đúng hay không? Bởi vì anh. . . . . . Không thích. . . . . . Em. . . .
. ." Bạch Tuyết ủy khuất muốn khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng
là, tay vẫn không có buông Bình rượu ra.
"Được rồi ! Em uống đi!" Lãnh Dạ không nghĩ tới Bạch Tuyết uống rượu
say sẽ như vậy, khi cô thanh tĩnh hoàn toàn khác nhau, khi thanh tĩnh cô chỉ
biết phục tùng, sẽ không phản kháng. Vậy mà, uống rượu say cô lại phản
kháng.
"Anh nói nha? Em muốn uống. . . . . . . . . . ." Không nghĩ tới chính là,
Bạch Tuyết cúi đầu dùng miệng uống rượu trong bình , chẳng qua là cô
không biết thứ mình nắm chính là rượu gì ? Cũng không biết mình lúc này
đang đùa với lửa, còn là lửa rất lớn , sợ rằng một đêm cũng khó khăn dập
tắt hết!
Bộ vị nhạy cảm của Lãnh Dạ bị cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tuyết hút,
làm hắn phát ra từng trận ngâm, rất thoải mái.
"A? Không có rượu? Đều bị anh... Uống hêt!" Bạch Tuyết ủy khuất nhìn
Lãnh Dạ, hình như là chỉ trích hắn không có cho cô chút ít!