"Em không sợ nó ăn em sao?" Lãnh Dạ hỏi.
"Không phải anh nói nó sẽ không ăn thịt người sao?"
"Thế nhưng trông em vừa trắng lại non mềm như vậy có thể sẽ rất ngon."
"A?" Bạch Tuyết trừng mắt nhìn Lãnh Dạ, không biết là đang nói đùa
hay là nói là sự thật nữa?
"Sợ hãi sẽ không muốn đi sao." Lãnh Dạ tiếp tục ăn cơm.
"Anh cũng không thể đi cùng em sao?" Bạch Tuyết lo lắng con sói kia bị
đói, đến lúc đó nó có thể ăn thịt người thì sao, nhìn nó khả ái như vậy, mặc
dù ánh mắt rất cao ngạo, thế nhưng một thân tuyết trắng, còn có đôi mắt
hồng hồng, khiến Bạch Tuyết không khỏi có chút thích thú, nhất là nó còn
gọi là Yêu Tuyết, cũng có một chữ Tuyết giống cô, xem ra bọn họ đều có
quan hệ, đều thích Tuyết.
Bạch Tuyết bắt đầu tưởng tượng giả như yêu tuyết bò vào trong tuyết
khẳng định tìm không được nó, bởi vì lông nó giống như tuyết vậy.
"Không được, tôi rất bận!" Lãnh Dạ lạnh lùng trả lời, hắn làm sao có thể
cùng cô đi chứ, đó chính là hắn, mặc dù hắn lợi hại hơn nữa cũng sẽ không
thể phân thân!
"Vậy cũng không sao, anh làm việc của mình là được, em đi nhanh về
nhanh! Đem thức ăn để lại em sẽ trở về." Nói xong Bạch Tuyết cúi đầu
xuống cũng bắt đầu ăn cơm.
"Em thật không sợ nó ăn mình sao?" Lãnh Dạ lại hỏi, bởi vì hắn muốn
biết Bạch Tuyết lấy dũng khí ở đâu ra?
"Nó sẽ không ăn em, bởi vì ngày đó nó cũng không có ăn em, vả lại em
mang thức ăn cho nó, nó nhìn thấy xương sườn càng sẽ không ăn em ."