"Cô gái? Cô gái? Cô không sao chứ? Này, đây là túi của cô." Cung Hàn
nhìn Bạch Tuyết phát ngốc, sợ là vừa bị dọa đi? Thật không nghĩ tới cô lá
gan nhỏ như vậy, hiển nhiên là ngoài ý muốn, thế nhưng cuối cùng vẫn biết
là cô.
"Hắn có phải đã chết hay không? Tôi giết hắn sao?" Bạch Tuyết mở to
tròng mắt, con ngươi đen bóng, thế nhưng, chính là xinh đẹp như vậy , lại
tràn đầy kinh khủng và sợ hãi, có vẻ là điềm đạm đáng yêu như vậy
"Hắn chưa chết, chỉ là tạm thời té xỉu, một hồi liền tỉnh thôi." Cung Hàn
đem túi đưa cho Bạch Tuyết , trả lời .
"Tôi không phải cố ý, ai bảo hắn cướp đồ!" Bạch Tuyết rất xin lỗi nói, cô
là không muốn thương tổn bất luận kẻ nào, vừa nãy chỉ là vì túi xách.
"Không có việc gì , về nhà đi, tôi cũng phải đi đây, tạm biệt." Bạch Tuyết
tiếp nhận túi, Cung Hàn xoay người rời đi.
"Cám ơn anh, cảm ơn..." Bạch Tuyết tiếp nhận túi, mới phản ứng kịp,
còn chưa có cảm ơn người tốt, thế là, nhìn bóng lưng người nọ rời đi hô hai
câu cảm ơn.
Bạch Tuyết đeo túi trên lưng, cũng chuẩn bị rời đi , ai biết phát hiện trên
mặt đất có một chiếc đồng hồ đeo tay, chính là vị trí người kia đứng, thế là,
Bạch Tuyết nhặt lên, rất nhanh đuổi theo, thế nhưng người nọ đã đi xa!
Bất đắc dĩ, tạm thời đưa tay cất vào cặp sách , sau đó về nhà.
Về đến nhà, khóa kỹ cửa, sau đó lấy ra di động, cô muốn gọi cho Lãnh
Dạ.
Lấy di động ở trong phòng khách đi tới đi lui, lông mi thật dài cong cong
trong nháy mắt nhìn di động, dừng lại bước đi thong thả , tròng mắt nhìn