"Lúc nào rồi? Anh còn nói đến chuyện này, anh không sợ cảnh sát bắt
anh sao?" Bạch Tuyết bò lên giường, ngồi vào bên cạnh Lãnh Dạ , lo lắng
nhìn hắn.
Lãnh Dạ vẫn là biểu tình lãnh khốc , đây là thói quen của hắn, gặp phải
chuyện gì, cũng không vui không buồn.
"Em cứ như vậy thích tôi bị cảnh sát bắt đi? Hả?" Cũng khó trách Lãnh
Dạ sẽ nói như vậy, lần trước sự kiện mang thai , Bạch Tuyết lo lắng cảnh
sát bắt hắn, lần này là về án tử sát nhân và hắn có quan hệ sao? Chẳng lẽ ở
Bạch Tuyết trong lòng hắn chính là một người xấu xa như vậy?
Nghĩ tới đây, Lãnh Dạ bỗng nhiên mặt tối sầm, chẳng lẽ cô đều nghĩ như
vậy, hắn chính là thường xuyên làm chuyện xấu sao? Lãnh Dạ nhìn Bạch
Tuyết, trong con ngươi bắn ra một luồng hàn quang.
Bạch Tuyết run lên, Lãnh Dạ lại sinh khí, tròng mắt sâu không lường
được kia, khiến Bạch Tuyết ý thức được chính mình lại chọc giận anh, anh
vì sao nhỏ mọn như vậy, luôn thích nổi giận, vẫn là tính cách trời sinh lãnh
ngạo ?
"Lãnh Dạ anh đừng hiểu lầm,em sao lại hi vọng anh bị cảnh sát bắt đi
chứ! Ta là sợ hãi anh bị cảnh sát bắt đi!" Bạch Tuyết cúi đầu, ủy khuất cơ
hồ muốn khóc, cô nhớ anh không thích mình khóc, gần đây cô cũng một
mực ẩn nhẫn, trừ phi là nhịn không được mới có thể rơi lệ!
Lúc này, cô cảm giác khống thể khống chế nước mắt của mình , cho nên
cúi đầu, không dám nâng lên.
"Em tại sao lại sợ? Tôi không có sát nhân." Nhìn thấy bộ dáng Bạch
Tuyết ủy khuất , Lãnh Dạ lại một lần nữa nhượng bộ, đem hàn quang thu
hồi, tận lực làm cho mình ôn hòa một chút, miễn cho dọa đến cô.