một tiểu thư nhà giàu gợi cảm mê người .
Mặc dù cô mang chiếc kính râm thật to , vẫn là không thể che khuất
phong thái hoàn toàn, ngược lại càng chọc người chú ý.
"Đi thôi, một lúc nữa không nên chạy loạn."
"Chúng ta đi chỗ nào?" Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi.
"Đi chơi, đi dạo, hôm nay nghe lời em, em muốn đi đâu? Tôi liền cùng
em đi ?" Lãnh Dạ sủng nịch nói.
"Anh?" Bạch Tuyết ngừng cước bộ, cảm động cái miệng nhỏ nhắn bắt
đầu run rẩy run run, Lãnh Dạ vừa nhìn biết đây là muốn khóc.
"Thế nào không thích tôi cùng em đi chơi?"
"Nào có? Anh làm em cảm động muốn khóc, chưa từng có người nào với
em tốt như vậy, anh là người thứ nhất." Bạch Tuyết mặc dù mang theo kính
râm, thế nhưng Lãnh Dạ biết cô đang cực lực chịu đựng làm cho mình
không khóc.
"Đã thích, liền phải cao hứng."
"Uh, em sẽ sửa, sau này sẽ ít khóc."
"Còn có, nhớ kỹ tôi không phải cầm tinh con chó ." Lãnh Dạ nghĩ đến
Bạch Tuyết vừa nói hắn là cầm tinh con chó , mới có thể cắn người, kỳ
thực, hắn biết Bạch Tuyết chính là thuận miệng nói, thế nhưng hắn tựa hồ
cảm giác đây là một cơ hội thăm dò của Bạch Tuyết, cho nên mới phải lại
nhắc tới đề tài mới vừa rồi.
"Vậy là anh thuộc gì gì đó?" Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi.