"..." Người đàn ông thấy vậy xuống xe, đối mặt với Bạch Tuyết.
"Anh? Anh? Trông thật quen mặt?" Bạch Tuyết giật mình không biết
mình đã thấy qua anh ta ở đâu?
"..." Mà người xuống xe chính là Cung Hàn, hắn không nói gì, mà dựa
vào xe, châm một điếu thuốc, hít vào một hơi.
"Chúng ta trước đây từng gặp qua sao?" Bạch Tuyết tò mò hỏi.
"Cô không cảm thấy mình bắt chuyện rất già bộ sao?" Cung Hàn quay
đầu lại nhìn về phía Bạch Tuyết, không thể phủ nhận hôm nay Bạch Tuyết
lại để cho trong mắt hắn sáng ngời, hắn bỗng nhiên không muốn làm quân
tử, muốn làm tiểu nhân, bởi vì làm quân tử còn cần thời gian chờ đợi, chờ
đợi cô đối với hắn có hảo cảm!
Nhìn thấy con mồi mê người , Cung Hàn cảm thấy cổ họng khô khốc, lại
một lần nữa hít một hơi thuốc.
"Tôi tôi không phải như anh nghĩ, tôi chỉ là thực sự đã từng thấy qua anh
mà thôi?" Bạch Tuyết cuống quít giải thích.
"Ha ha..." Cung Hàn cười lạnh mấy tiếng, tựa hồ không tin lời Bạch
Tuyết nói.
"Tôi có thể cho cô tiền, tôi nghĩ anh là taxi? Cho nên..." Bạch Tuyết cúi
đầu, cô thực sự không phải cố ý,cô lúc đó vốn không có suy nghĩ nhiều, chỉ
muốn mau nhanh rời đi , không muốn tiếp tục mất mặt!
"Tiền?" Cung Hàn nói, Bạch Tuyết khiếp đảm ngẩng đầu, người đàn ông
này chẳng lẽ là một nhân vật nguy hiểm, vì sao trên người anh ta cũng có
khí thế âm lãnh như Lãnh Dạ vậy?