thích đến nổi điên, vì sao cô không thích chứ?
Ở yêu giới, anh luôn luôn là cao thủ chinh phục phụ nữ, chỉ cần là bản
thân thích ai, đều dễ dàng chiếm được như trở bàn tay, , không nghĩ tới cô
gái nho nhỏ này, anh cư nhiên không có được. . . . . .
Một người có thể chiếm lấy thân thể một người, nhưng, tâm là không thể
khống chế được !
Con mồi của anh phải đem thân thể cùng tâm nhất tịnh giao cho anh!
Anh không chiếm được người khác cũng đừng mơ tưởng được!
Liền như vậy yên lặng ngồi, Bạch Tuyết trong lòng thực vội, bởi vì mẹ
kế lúc này đã muốn về nhà, nhìn không thấy cô sẽ mất hứng! Nhưng, người
đàn ông này không nói cô có thể rời đi, cô cũng không dám chọc anh mất
hứng!
Suy nghĩ một chút hai bên đều sợ hãi, cuối cùng vẫn là quyết tâm lưu lại,
cô thà rằng bị mẹ kế đánh một chút, cũng không cần lại bị người đàn ông
này thoát cởi quần áo một lần nữa!
Nhưng vào lúc này, Bạch Lan đi tới, cô cùng bạn học đi chơi, chuẩn bị
trở về nhà, bị chiếc xe sang trọng ven đường hấp dẫn, nhìn chiếc xe này chỉ
có số lượng giới hạn trên thế giới cô liền ngừng cước bộ, đi tới cẩn thận
đánh giá chiếc xe.
Bạch Lan nghĩ đến trong xe không có ai, bởi vì xe từ bên ngoài nhìn vào
cái gì cũng nhìn không thấy. Nhìn chiếc xe trong đôi mắt cô lóe hâm mộ
cùng thích thú, đi về phía cửa kính xe soi gương.
"Nhìn xem này khuôn mặt thật tốt, vì sao đều không có người thích? Cái
Bạch Tuyết thối tha kia không thèm quan tâm ai, vì sao mọi người đều
thích chị ta!" Bạch Lan lầm bầm lầu bầu nói.