"Được rồi, anh giúp em, thế nhưng em phải cùng tôi đi gặp một người,
người này có thể giúp em." Khang Cốc nói.
"Được rồi." Bạch Tuyết đáp ứng, Khang Cốc sẽ không hại cô, cô biết, từ
nhỏ bị đánh đều là Khang Cốc bảo vệ cô.
"Anh họ anh làm ở sở cảnh sát, chuyện cha em lần này kinh động rất lớn,
là rất nhiều chuyện, anh nghĩ anh ấy có thể giúp em." Khang Cốc nói.
"Vâng, cám ơn anh Khang Cốc." Bạch Tuyết lễ phép nói.
"Nói cám ơn với anh làm gì! Anh là vì em mới làm như vậy, vốn anh họ
đêm nay mời anh qua đấy, hôm nay anh ấy ở nhà mở một buổi vụ hội, để
anh đi cho vui, anh còn không muốn đi, không bằng em đi cùng với anh,
đến lúc đó tìm cơ hội cùng anh ấy nói có được không?" Khang Cốc vốn
không muốn đi, nhìn thấy Bạch Tuyết đột nhiên cảm giác được đó là một
chuyện tốt, có Bạch Tuyết đi cùng anh sẽ đi.
"Vũ hội? Thế nhưng, em không khiêu vũ!" Bạch Tuyết giật mình nói.
"Không có việc gì, chúng ta không khiêu vũ, chúng ta chỉ qua vui đùa
một chút, mọi chuyện nói hảo, sau đó sẽ trở về có được không?" Khang
Cốc kỳ thực cũng không thích nơi này, quá giả tạo, mỗi người đều a dua
nịnh hót, không có chân thực!
"Được rồi, nói xong chuyện, chúng ta sẽ trở về."
"Đi, anh mang em ra ngoài một chút." Khang Cốc kéo Bạch Tuyết đi ra
ngoài.
"Đi đâu?" Bạch Tuyết hỏi.
"Công chúa của tôi, em cũng không thể mặc quần soóc đi tham gia vũ
hội được? Tối thiểu phải mặc váy đầm?" Khang Cốc cười cười, Bạch Tuyết