anh ôm, bởi vì rất thẹn thùng, thế nhưng, bây giờ cô một tiếng cũng không
dám nói ra!
Đem đầu giấu ở trong lòng Lãnh Dạ, không dám nhìn bất luận ai, cứ như
vậy bị Lãnh Dạ ôm, Lãnh Dạ sờ thấy bên trong Bạch Tuyết nhẵn nhụi,
không có áo lót, cố ý dùng tay nắm áo sơ mi trên người cô, lo lắng cô lộ
người, anh đi rất nhanh, không tới một phút đồng hồ đã đến phòng ngủ.
"Còn không xuống!" Lãnh Dạ để Bạch Tuyết lên trên giường, Bạch
Tuyết quỳ ở trên giường, đối mặt với Lãnh Dạ, bất lực nhìn anh!
"Người kia là mẹ anh?" Bạch Tuyết cúi đầu hỏi.
"Vì sao không đi dép? Vì sao không mặc áo lót? Em cứ như vậy thích để
trần chạy khắp nới?" Lãnh Dạ nắm cằm Bạch Tuyết, hung hăng cắn một
miếng bởi vì cái miệng nhỏ nhắn khóc thút thít.
"Đừng cắn, bị bác gái nhìn thấy không tốt!" Âm thanh Bạch Tuyết rất
nhỏ nói.
"Biết không tốt? Thế mới vừa rồi là ai ôm tôi không buông?" Lãnh Dạ
đưa tay ôm chặt mông Bạch Tuyết, ôm lấy chỗ thịt khêu gợi.
"Em cho rằng trong nhà chỉ có hai người chúng ta, em không biết bác gái
đến!" Bạch Tuyết cúi đầu, không có nóng nảy!
Lãnh Dạ nhìn bộ dáng cô, phía dưới lại lặng lẽ ngẩng đầu, thế nhưng,
bây giờ không phải là lúc, cắn răng một cái, kêu rên một tiếng.
"Mau nhanh rửa mặt chải đầu, cùng tôi đi xuống." Lãnh Dạ buông tay
ôm mông Bạch Tuyết, xoay người ngồi ở bên giường.
"A? Vâng!" Bạch Tuyết nhanh chóng xuống giường, mở tủ quần áo, cấp
tốc cởi áo sơ mi Lãnh Dạ ra, sau đó cầm lên đồ lót mặc vào bên trong, cứ