"Đừng động." giọng nói của anh bỗng nhiên dịu dàng, êm ái khiến Bạch
Tuyết cho rằng không phải chuyện tốt!
"Em không động, anh buông em ra?" Hiện tại Bạch Tuyết rất sợ người
đàn ông này có hại đối với đứa bé trong bụng cô!
Vốn là cô không muốn đứa bé trong bụng, hiện tại lại biến thành cô bảo
vệ đứa bé trong bụng!
Lãnh Dạ nào có nghe lời như vậy! cô nói buông liền buông sao! Vậy anh
cũng không phải là Lang Vương !
Một tau ôm lấy Bạch Tuyết, đi lên lầu.
"Để em xuống, em có thể tự mình đi." Bạch Tuyết kêu lên, vì hiện tại cô
là phụ nữ có thai, lòng hoài nghi rất lớn, nhất là cô nghe thấy anh và mẹ
anh thảo luận không muốn đứa bé này, mẹ anh nói cô không xứng có đứa
bé của Lãnh Dạ! Cô khó chịu!
Bọn họ không muốn đứa bé này!
Lãnh Dạ không để ý tới Bạch Tuyết, chỉ càng ôm chặt hơn, anh ôm càng
chặt, Bạch Tuyết càng nghi ngờ, anh muốn làm gì?
Bỗng nhiên, bàn tay Lãnh Dạ từ eo nhỏ sờ soạng lên trên bụng Bạch
Tuyết, Bạch Tuyết hoảng sợ cơ thể toàn thân đều căng thẳng, một cử động
nhỏ cũng không dám, tròng mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm bàn tay Lãnh
Dạ, anh có thể vỗ xuống một cái hay không, sau đó đứa nhỏ cũng chưa còn.
Lãnh Dạ không để ý tới Bạch Tuyết, bàn tay mềm nhẹ đặt lên trên bụng
Bạch Tuyết, sau đó không hề động, tiếp tục đi lên lầu, tạm thời Bạch Tuyết
yên tâm, trong lòng bắt đầu tự hỏi, ngộ nhỡ Lãnh Dạ không muốn đứa bé
này cô nên làm như thế nào đây?