"Cháu có tự tôn của mình, trước đây cháu không biết anh ấy đã kết hôn,
cho nên cháu mới có thể ở bên anh ấy, nếu anh... Cháu nghĩ mình nên rời
khỏi!" Bạch Tuyết nhỏ giọng nói.
"Coi như cô là một cô gái sáng suốt, nhớ kỹ, mãi mãi cũng không nên
gặp lại con tôi, bằng không cô sẽ hại chết nó! Nhớ kỹ tôi đã nói." Mẫu thân
Lãnh Dạ nói.
"Bác gái, xin bác nói chuyện chú ý một chút, cháu yêu Lãnh Dạ, làm sao
lại hại anh ấy chứ!" Bạch Tuyết gần như muốn khóc, cô yêu Lãnh Dạ còn
không kịp, sao có thể hại anh?
"Từ xưa hồng nhan họa thủy!" Mẫu thân Lãnh Dạ nói.
"Ha Ha! Thì ra là!" Bạch Tuyết cười lạnh hai tiếng, dường như đã hiểu,
dường như còn hoang mang!
Lãnh Dạ rất nhanh trở lại , không có phát hiện Bạch Tuyết khác thường,
Bạch Tuyết không muốn Lãnh Dạ vì cô lo lắng, kỳ thực cô hiểu trong lòng
người đàn ông này có đôi khi rất quan tâm cô, nếu không vì sao lại ở cùng
cô, đụng phải mẹ anh cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn!
"Cảm ơn." Bạch Tuyết hướng về phía Lãnh Dạ cười cười, chẳng biết
Lãnh Dạ nhíu mày, mỗi lần trong lòng cô khó chịu trên mặt đều có loại
mỉm cười này, cô khổ sở cũng không biểu hiện ra ngoài, mỉm cười của cô
khiến tim của anh giàu xé, anh thà rằng nhìn thấy bộ dạng cô đau buồn,
cũng không cần cô chịu đựng uất ức như thế!
"Ăn nhiều một chút. Mẹ? Đây là của người." Lãnh Dạ để tới trước mặt
Bạch Tuyết, mềm giọng muốn Bạch Tuyết ăn nhiều một chút, sao Bạch
Tuyết có thể chịu được anh lại đối tốt với cô như vậy!
Cúi đầu, xoạch, rơi một giọt nước mắt, cúi đầu ăn cháo trong bát, không
muốn Lãnh Dạ nhìn thấy dạng vẻ cô như vậy, cho nên từng muỗng từng