"Lãnh Dạ, sau khi cơm nước xong, em muốn đi xem cha, rất ít khi bác
gái đến, anh bồi bác gái đi." Bạch Tuyết nói.
"Tạm thời mẹ tôi sẽ không trở lại, tôi sẽ cùng em đi gặp cha em, rất
nhanh cha em sẽ về nhà." Lãnh Dạ vừa ăn vừa nói, biểu tình rất tự nhiên,
kỳ thực, trong lòng...
"Cám ơn anh, em muốn tự mình đi." Bạch Tuyết nhìn mẫu thân Lãnh Dạ,
ý nghĩ sâu xa.
"Con trai, mẹ thật sự có chuyện phiền con, mẹ vừa mới đến đây, rất
nhiều nơi không quen, con liền đi dạo cùng mẹ đi."
"Mẹ, con sẽ bảo Nguyệt Nguyệt đi cùng mẹ."
"Cả ngày cũng không thấy em gái con đâu, còn muốn nó theo ta, kéo đến
đi!"
"Lãnh Dạ, anh đi cùng bác gái đi, em không sao, thực sự." Bạch Tuyết
đưa tay sờ lên mu bàn tay Lãnh Dạ đặt ở trên bàn cơm, cô nghĩ muốn Lãnh
Dạ ôm mình một cái, thế nhưng, hình như đây là một hi vọng xa vời, nếu
như cô không rời đi, mẹ anh sẽ không bỏ qua cho đứa bé trong bụng cô!
"Được rồi!" Lãnh Dạ đáp ứng .
Ăn xong cơm, Bạch Tuyết rời đi.
Lãnh Dạ đi toilet, anh muốn gọi điện thoại cho thủ hạ, để cho bọn họ đi
theo Bạch Tuyết, một tấc cũng không rời, vốn muốn để Bình Tĩnh đi theo,
thế nhưng Bạch Tuyết nhận ra nó, cho nên anh an bài ba người thủ hạ lanh
lợi đi theo Bạch Tuyết, hơn nữa nói nhất định phải bảo vệ cô, không cho
phép cô chạy mất, không cho phép sảy ra chuyện không may!