Khang Nghị sửng sốt, quả nhiên là do cô lưu lại , thấy cô vui vẻ nhìn
chậu hoa.
"Ừ, thích." Khang Nghị ý vị thâm trường trả lời, ý tứ trong lời nói sợ
rằng chỉ có mình anh hiểu rõ!
"Ngày đó cám ơn anh đã giúp em, Lãnh Dạ vốn muốn đích thân đến cám
ơn anh, là em không để cho anh ấy vào, em nghĩ tự mình nên nói cám ơn
với anh." Bạch Tuyết mỉm cười nói.
"Khách khí cái gì, chúng ta là bằng hữu."
"Có thể cùng anh làm bằng hữu em thật sự rất vui." Bạch Tuyết ngọt
ngào nói.
Rời khỏi nhà Khang Nghị, Bạch Tuyết không có đi cảm ơn Cung Hàn,
bởi vì nàng không thích người kia! Mặc dù trong lòng cô biết rằng người
kia cũng là thực lòng giúp đỡ mình, thế nhưng, cô chính là không muốn
cùng anh thận cận quá!
Cô cũng biết là do Cung Hàn gây án , bởi vì trên người anh ta, yêu khí
sắp tiết ra ngoài , phải ăn gốc rễ của đàn ông. Chỉ là mục tiêu của anh ta lần
này có chút ngoài ý muốn...
Cuộc sống của Bạch Tuyết lại trở về quỹ đạo, chỉ là hiện tại suy nghĩ của
Bạch Tuyết thay đổi hoàn toàn, cô không quan tâm Lãnh Dạ đã kết hôn, cô
chỉ cần và Lãnh Dạ cùng một chỗ là đủ rồi, cái khác cô càng không muốn
suy nghĩ nhiều, cô biết mình bây giờ có thai, vui vẻ là điều quan trọng nhất,
cho nên càng phải thay đổi mình, mặc kệ người khác nghĩ thế nào, cô muốn
làm tấm gương tốt cho bọn nhỏ.
Khu phố sầm uất, đoàn người với quần áo đủ loại màu sắc vội vã đi ở
trên đường phố, trong đám người có một cô gái mặc chiếc váy màu hồng
của khiến mọi người đều chú ý.