LẠNH LÙNG HAY ÔN NHU (ĐAM TỨ TUYỆT) - Trang 152

- Cậu... kể chuyện cho tôi nghe đi.

Kể chuyện? Kỳ quái, tên đầu sỏ này rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi thanh

xuân rồi đây, hiện tại còn kêu mình kể chuyện cho hắn, Dương Đình Phong
phiền toái thở dài, lạnh lùng nói.

- Vì cái gì?

- Như vậy tôi sẽ nhanh khỏi bệnh. - Vẻ mặt Mạch Quai đầy cao hứng.

- Haizz... Ngày xửa ngày xưa, có một hài tử mồ côi mẹ, cha hài tử

phải chăm lo công việc, vì vậy từ nhỏ hài tử phải sống cùng với họ hàng.
Năm hài tử 10 tuổi, một ngày nọ, dì và bác có việc phải ra ngoài, hài tử đã
lén lút chạy ra ngoài sân chơi... - Dương Đình Phong tự hỏi chính mình vì
cái gì lại dễ dàng đáp ứng người nọ như vậy, thích một người, căn bản luôn
vì đối phương làm những chuyện ngu xuẩn hay sao?

Hai mắt Mạch Quai lúc này sáng rực lên, kéo chăn che nửa khuôn

mặt, đăm chiêu nhìn Dương Đình Phong.

- Trong lúc đang vui đùa, một bóng người vô tình lướt qua từ phía sau

hài tử, người đó căn bản chạy rất nhanh, hài tử đại khái không thể nhìn thấy
người đó. Vốn chỉ là một hài tử, nhưng tính tò mò trong hài tử lại bộc phát,
hài tử bước tới phía sau ngôi nhà, ngạc nhiên chính là... phía sau có một
căn nhà nhỏ đã bỏ hoang.

Thanh âm Dương Đình Phong càng lúc càng nghiêm trọng, Mạch

Quai có điểm sốt ruột, bàn tay siết chặt lấy tấm chăn.

- Sau đó, hài tử đã bước tới... một bước... hai bước... ba bước... cho

đến khi đứng trước cửa nhà bỏ hoang, có một mùi hương rất kỳ lạ, rất thối,
chỉ cần ngửi qua một lần liền có thể ngất xỉu ngay lập tức. - Dương Đình
Phong đột nhiên ghé sát gương mặt Mạch Quai, hai lông mày nheo chặt,
giọng nói ngày càng trở nên gấp gáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.