LẠNH LÙNG HAY ÔN NHU (ĐAM TỨ TUYỆT) - Trang 153

- Nhưng hài tử rất thông minh, trong đầu nghĩ ra một biện pháp, chính

là ngắt một cành hoa anh đào gần đó đặt lên mũi, như vậy sẽ không phải
ngửi thấy mùi hương kia nữa.Mạch Quai gật đầu lia lịa, bàn tay không
ngừng run lẩy bẩy.

- Hài tử đã quyết định mở cửa căn nhà ấy, chính là...

- Chính là? - Mạch Quai nuốt nước miếng, thanh âm run rẩy nói.

- Dì và bác đột nhiên trở về, hài tử đã hoảng sợ chạy tới sân trước,

nhưng trong đầu hài tử vẫn không thể quên căn nhà có mùi hương hôi thối
đó. Hài tử đã hồn nhiên hỏi dì rằng: "Dì ơi, tại sao ở phía sau lại có một căn
nhà bị bỏ hoang vậy?". Dì chỉ lắc đầu trả lời hài tử: "Dì cũng không biết, dì
chưa bao giờ tới căn nhà ấy, nghe bác nói rằng trước đây đó là nhà cũ của
bác, sau khi bác và dì kết hôn, bác đã xây một căn nhà mới, cho nên ngôi
nhà đó mới bị bỏ hoang." Hài tử nghe vậy chỉ gật đầu, không tái hỏi nữa.

Dương Đình Phong nói đến đây đột nhiên lâm vào trầm mặc, Mạch

Quai luống cuống ngồi bật dậy, lay lay cánh tay Dương Đình Phong, hai
mắt sáng rực, biểu tình vô cùng khẩn trương.

- Sau đó a? Sau đó là như thế nào? Kể tiếp đi chứ. Ân?

- Cậu rốt cuộc đã khỏi bệnh chưa? - Thanh âm Dương Đình Phong

lạnh lùng.

Sắc mặt Mạch Quai tối đen, hung hăng gạt bỏ cánh tay Dương Đình

Phong, nằm xuống giường, xoay lưng về phía y, bĩu môi nói.

- Không cần cậu quản.

Dương Đình Phong không nói, đứng dậy đem ly rỗng mang ra ngoài

nhà bếp rửa sạch, trở vào phòng liền nhìn thấy Mạch Quai đang chăm chăm
nhìn mình, nhẹ nhàng bước tới, trèo lên giường nằm ngay bên cạnh hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.