LẠNH LÙNG HAY ÔN NHU (ĐAM TỨ TUYỆT) - Trang 170

Một tiếng sau, bên tai truyền đến tiếng ngáy của Mạch Quai, Dương

Đình Phong hai mắt cũng lim dim muốn thiếp đi, kể chuyện được một lúc
liền chậm rãi đóng hai mắt lại, an tĩnh đi vào giấc ngủ sâu.

Buổi sáng trên xe buýt, người người đông đúc chen nhau tìm chỗ ngồi,

Mạch Quai đứng ở cuối hàng quay mặt về cửa sổ, phía sau là Dương Đình
Phong đang ôm lấy ba lô của hắn. Thiệt tình, người này đâu phải không có
tiền, vì cái gì phải đến trường bằng xe buýt, vừa đông lại chen chúc, thật sự
muốn ngạt chết người ta mà.

Xe buýt đi được một lúc đột nhiên thắng gấp, cả người Mạch Quai lập

tức đổ nhào vào lồng ngực Dương Đình Phong, Dương Đình Phong dùng
tấm thân cao ráo che chắn cho hắn. Gương mặt Mạch Quai đỏ bừng lên,
luống cuống đẩy Dương Đình Phong ra, phiền hà nói.

- Cậu thật kỳ quái, vì cái gì không bắt taxi tới trường, không nhẽ ngày

nào cũng đi xe buýt sao?

- Thỉnh thoảng. Hôm nay vì cậu dậy muộn nên mới đi xe buýt. -

Dương Đình Phong thờ ơ đáp lại.

Mạch Quai mím chặt môi dưới, hai mắt nửa có nửa không trộm nhìn

sang Dương Đình Phong, lại trùng hợp chạm phải ánh mắt của y, hắn khẩn
trương dời đi tầm mắt, tim đập nặng nề. Dương Đình Phong ở đằng sau tiến
thêm một bước, lồng ngực dán sát vào ba lô của Mạch Quai, chóp mũi
đụng phải mái tóc mềm mại của hắn.

Mạch Quai nín thở, ngón tay bấu chặt vào túi quần, hau mắt mở to

cảm nhận hơi thở Dương Đình Phong đang phả lên mái tóc mình, môi
Dương Đình Phong nhẹ nhàng lướt qua tóc hắn, hôn hờ một điểm, làn gió
ngoài cửa sổ bay qua phảng phất mái tóc hắn, mùi hương hoa anh đào xông
lên mũi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.