LẠNH LÙNG HAY ÔN NHU (ĐAM TỨ TUYỆT) - Trang 184

- Haizz... Cô đã gọi điện cho ba em rồi, ba rất lo lắng cho em.

- Phiền cô rồi. - Dương Đình Phong miễn cưỡng cười, tầm mắt trong

vô thức quét quanh một lượt căn phòng, phát hiện Mạch Quai đã rời đi tự
lúc nào, Dương Đình Phong lảnh đạm hạ mi mắt, trò chuyện với cô giáo
chủ nhiệm được một lúc rồi nằm xuống giường đánh một giấc.

Thẳng cho đến chiều tối, Dương Đình Phong đang ngồi trên giường

đọc sách, nghe thấy tiếng gió từ cửa sổ thổi vào, liền đem sách gấp lại, ngồi
dậy đi đến đưa tay đóng cửa sổ, bên ngoài vừa lúc có người mở cửa phòng,
Dương Đình Phong ngoảnh đầu, nhìn thấy Mạch Quai đang rụt rè đứng
trước cửa nhìn mình.

- Vào đi, còn đứng làm gì? - Thanh âm Dương Đình Phong tràn ngập

cao hứng.

Mạch Quai không nói, tay cầm túi đựng hộp cơm đi tới đầu giường,

đặt hộp cơm trên tủ, quay sang nói với Dương Đình Phong.

- Đã ăn gì chưa? Tôi có mua cơm cho cậu này.

Dương Đình Phong sửng sốt nhìn hắn, chậm rãi ngồi xuống giường

nhận lấy hộp cơm, miệng nở nụ cười châm chọc.

- Cậu quan tâm tôi đến vậy sao?

- Ai... ai quan tâm cậu. Tôi đây còn muốn cậu chết quách đi cho rồi. -

Mạch Quai nhất thời bị câu nói kia của đối phương làm cho chấn động, lời
nói có điểm không thành thật.

Sắc mặt Dương Đình Phong đen lại, hừ nhạt nói.

- Làm như tôi cần những thứ đó lắm, xong việc rồi thì đi về đi. - Rồi

đem một muỗng cơm cho vào miệng, hoàn toàn không có để ý Mạch Quai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.