- Mẹ kiếp!
- Phong, mình thích cậu, mình sẽ không để tâm chuyện này đâu, ở bên
cạnh mình, mình thực sự yêu cậu. - Nhã Đình vừa khóc vừa nhào tới ôm
chặt lấy Dương Đình Phong, bàn tay không tự chủ di chuyển xuống sờ
soạng lấy hạ thân của y, nơi này đêm qua đã cứng rắn vì cô, cho nên lần
này cô nhất định sẽ khơi dậy nó một lần nữa.
Mà trong đầu Dương Đình Phong lúc này chỉ tràn ngập hình ảnh của
nam nhân kia, chết tiệt, đêm qua nếu như phụ mẫu của cô không vui quá
mức, ép y uống nhiều rượu như vậy, thì sự việc sẽ chẳng thể xảy ra. Mạch
Quai... Mạch Quai, hai từ kia không thể rời khỏi tâm trí của y, ý niệm trong
đầu cho y biết rằng, ngay lúc này y muốn gặp hắn, muốn ôm chầm lấy hắn,
nói lời xin lỗi hắn.
- Thực xin lỗi. Chúng ta sẽ nói về vấn đề này sau.
Dương Đình Phong áy náy bỏ lại một câu, tức tốc ngồi dậy nhặt y
phục lên thay, ngay cả giày cũng chưa chịu xỏ xong đã vội vã mở cửa chạy
ra ngoài.
Tối hôm qua vì chờ người kia mà quên mất ngủ khi nào không hay,
đột nhiên rầm một tiếng, Mạch Quai đang say ngủ, bị tiếng gọi của Dương
Đình Phong liền giật mình tỉnh dậy, nhận ra trời lúc này đã sáng.
- Mạch Quai... Mạch Quai.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, người kia bất thình lình chạy tới ôm
chầm lấy hắn, miệng thều thào không ngừng gọi tên hắn, kỳ thật có chút kì
quái.
- Phong, cậu làm sao vậy?