LẠNH LÙNG HAY ÔN NHU (ĐAM TỨ TUYỆT) - Trang 317

Dương Đình Phong không hề hé răng, vốn dĩ hiện tại đã cởi hết y phục

trên người, trần như nhộng chồm về phía Mạch Quai, điên cuồng xé rách y
phục trên người hắn.

- Phong! Mau buông! Mẹ kiếp, cậu đi mà làm với cô ta đi! Đừng chạm

vào tôi! - Mạch Quai vừa khóc vừa gào thét.

- Tôi không yêu cô ấy! Tôi yêu cậu! Tôi yêu cậu! - Dương Đình

Phong phẫn nộ quát, ánh mắt hung hãn nhìn Mạch Quai.

Mạch Quai bị dọa làm cho kinh hãi, nước mắt rơi xuống, hắn nghẹn

ngào nói.

- Nói dối.... cậu không yêu tôi... cậu không thương tôi... đồ dối trá. -

Vẫn là từ đầu đến cuối, hắn mở miệng cố gắng phủ nhận.

Dương Đình Phong đau lòng nhìn Mạch Quai nức nở, bàn tay run rẩy

chạm lên gương mặt đầy lệ của hắn, lau nước mắt hắn, hạ xuống một nụ
hôn nhẹ nhàng, sau đó tiến lưỡi đi vào, tham lam mút lấy đầu lưỡi hắn, liếm
nó, cắn nhẹ nó một cái.

- Tôi phải làm sao... làm sao để chúng ta có thể như trước kia. Mạch

Quai, cậu có biết, trước khi gặp cậu, tôi chỉ nghĩ đến tương lai của mình,
học hành thế nào, sự nghiệp ra sao, bất quá, gặp một tên đại ngốc như cậu
rồi, tôi thấy cuộc sống có giá trị, chỉ cần nhìn thấy cậu đau khổ, cậu khóc,
tôi liền đau lòng... tôi muốn ở bên cậu, đêm đó là tôi say, tôi thực sự không
biết bản thân lại qua đêm với Nhã Đình. Nghĩ đến hình ảnh cậu ngồi ở nhà
chờ tôi về, cậu lo lắng cho tôi, sáng hôm sau tôi đã chạy về nhà ngay... tôi
sợ sẽ mất cậu, cậu lại nổi giận mà rời xa tôi. - Buông môi Mạch Quai,
Dương Đình Phong nhìn thẳng vào mắt hắn, từng lời từng lời nói cho hắn
nghe, chính là chưa bao giờ y lại lo sợ đến thế, lần đầu tiên, cũng là lần
cuối cùng y đặt một ai đó vào trái tim mình, y muốn đối tốt với hắn, quan
tâm chăm sóc hắn, không muốn để hắn phải rơi lệ vì mình một lần nào nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.