Dương Đình Phong trầm ngâm quan sát Mạch Quai, biết hắn là đang
tức giận, y chỉ thở dài một tiếng, choàng áo nhựa lên người hắn.
- Cậu cư xử chẳng khác gì trẻ con vậy. Chững chạc tí được không? -
Dương Đình Phong đưa tay cốc đầu Mạch Quai một cái, ngữ điệu trêu chọc
nói
- Không cần cậu quản.
- Vậy sao? Chứ ban nãy tôi nghe ai đó luyến tiếc khi thấy tôi đi mà a.
- Ai.. ai chứ? Ở đó mà nói càn. Ách.. hắt xì..- Mạch Quai ấp a ấp úng
phủ nhận.
- Cậu xem, nhiễm bệnh rồi. Đến, tôi đưa cậu đi mua thuốc.
Chưa chờ Mạch Quai mở miệng trả lời , Dương Đình Phong liền lấy
chiếc ô vừa mới mua, mở ra che chắn cho cả hai, ôm lấy vai hắn bước ra
ngoài.
- Này bánh bèo. - Mạch Quai lén lút đưa mắt nhìn Dương Đình Phong,
sau một hồi mới đột nhiên mở miệng.
- Tôi có tên, không phải bánh bèo.
- Sao cũng được. Cái kia... tại sao cậu biết trời mưa mà mang theo áo
nhựa vậy? Chẳng nhẽ ngày nào cậu cầm theo kè kè trong người.
- Tôi theo dõi dự báo thời tiết. Đương nhiên phải mang theo để đề
phòng.
- Kì quái. Cậu chẳng khác gì mấy ông già đã có gia đình rồi vậy. Cả
ngày toàn xem ba cái gì đâu không?
- Ừ. Muốn nghĩ sao thì nghĩ. - Dương Đình Phong chán nản trả lời.