LẠNH LÙNG HAY ÔN NHU (ĐAM TỨ TUYỆT) - Trang 39

- Uy, thư viện sắp đóng cửa rồi, cậu còn ngồi lì ở đó làm cái gì?

Dương Đình Phong không có ý định đáp lại, từ tốn đem cuốn sách đặt

trên giá sách, khoác áo khoác vào, tay cho vào túi áo bước ra ngoài. Mạch
Quai khinh khỉnh chậc một tiếng, quay sang bác Tư cúi đầu.- Bác Tư con
về.

- Bên ngoài có tuyết trơn trượt, đừng chạy nghe chưa? - Nhìn bóng

lưng tiểu tử kia hấp tấp chạy đi, bác Tư ở phía sau cũng không quên dặn
một câu, Mạch Quai đưa tay ra hiệu đã biết, nhưng vẫn cứng đầu không
chịu nghe lời, bác Tư chỉ có thể lắc đầu chịu thua.

Trên vỉa hè, Dương Đình Phong đứng một góc ở ngã tư đường, phía

sau đột nhiên có tiếng còi truyền đến, Dương Đình Phong ngoảnh đầu nhìn
lại, bị ánh sáng chiếu vào mắt. Đợi đến khi đồng tử nhìn rõ trở lại, Mạch
Quai đang lái xe máy chạy tới, dừng trước mặt Dương Đình Phong, đầu đội
mũ bảo hiểm, miệng cười tươi rói.

- Uy, cậu vì cái gì lại đi bộ, không bắt taxi sao?

Dương Đình Phong không trả lời, cũng không quản đến hắn.

- Không lẽ cậu nghèo đến mức, không có tiền trả taxi? - Suy nghĩ đột

ngột lóe lên trong đầu, Mạch Quai miệng nở nụ cười nham nhở, Dương
Đình Phong nhíu mày nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng. Phía trước cột đèn
chuyển sang đèn màu xanh, Dương Đình Phong cho tay vào túi áo, dưới làn
đường người đi bộ băng qua đường.

- Uy, tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi mà, cậu e thẹn như thiếu nữ

mới lớn ý. - Mạch Quai vẫn không ý định không bám theo Dương Đình
Phong, đi bên cạnh y lái xe máy với tốc độ chậm, miệng không ngừng
luyên thuyên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.